Con đường từ Lào Cai đi Mường Khương hơn 70km với biết bao là dốc. Vẫn bên này là núi bên kia là vực sâu, những nếp ruộng bậc thang mềm như dải lụa hun hút phía thung sâu...
Cảnh đẹp nhưng hiu hắt buồn, vì đi mãi vẫn không thấy bóng người.
Rồi bất ngờ gặp người phụ nữ địu con. Chị vừa lên nương cắt những bông cải vàng rực rỡ đặt trong "quẩy tấu" trước ngực. Đứa con nhỏ nằm trong địu phía sau lưng đã ngủ từ lúc nào. Hỏi, vườn cải của chị ở cách đây xa không? Chị chỉ cười. Nụ cười của người phụ nữ gặp ở Pha Long ấy giờ vẫn còn nguyên trong tôi. Để thôi thúc tôi trở lại vùng đất mền yêu này...
|